Di sản Arthur,_Thân_vương_xứ_Wales

Arthur, do George Perfect Harding vẽ, c. 1815
Bài chi tiết: Cải cách ở Anh

Không lâu sau cái chết của Arthur, ý tưởng gán ghép Catherine, đang là góa phụ, cho người thừa kế mới, Henry, được đưa ra; cả nhà vua và Isabel đều quan tâm đến việc dời đổi này, và giáo hoàng đồng ý cấp sự miễn trừ.[62] Sau những từ chối ban đầu, Henry tuyên bố, vào lúc kế vị ngày 22 tháng 4 năm 1509, rằng ông sẽ kết hôn với Catherine.[63] Hôn lễ diễn ra ngày 11 tháng 6.[64] Catherine sinh cho Henry sáu người con: ba con trai chết trước khi bước sang tháng thứ ba, một con gái chết lưu và một chỉ sống được một tuần. Đứa con còn sống duy nhất của cặp đôi này là Mary I (b. 1516).[65]

Năm 1526, sau khi kết hôn 18 năm, Henry bắt đầu theo đuổi Anne Boleyn, em gái nhân tình cũ của ông, Mary Boleyn. Cùng lúc đó, ông gặp rắc rối bởi những gì gọi là "Vấn đề lớn" của Đức vua, đó là, tìm kiếm một cách thích hợp nào đó để có con trai nối dõi. Ông tìm thấy một số lựa chọn khả dĩ. Ông có thể cố gắng hợp pháp hóa đứa con ngoại hôn Henry FitzRoy, nhưng điều đó sẽ không dễ dàng và đòi hỏi sự chấp thuận của Giáo hoàng. Ông có thể kiếm một người chồng cho Mary và hi vọng có một đứa cháu trai; điều này xem ra không thiết thực, bởi vì Mary là một đứa trẻ ốm yếu và không có thai trước khi Henry qua đời. Cuối cùng, ông tìm cách chối bỏ Catherine và kết hôn với một người nào đó có khả năng sinh con. Có lẽ khả năng kết hôn với Anne, lựa chọn thứ ba là khả thi nhất đối với Henry,[66] và nhanh chóng trở thành ước muốn li hôn của nhà vua.[67]

Henry tin rằng hôn nhân của ông đã bị một lời nguyền và tìm thấy sự chứng thực trong Kinh Thánh, trong Leviticus 20:21.[68][note 2] Mặc dù vào buổi sáng sau đám cưới, Arthur nói rằng ông khát nước "vì ta đã ở giữa Tây Ban Nha tối đêm qua" và rằng "có một người vợ là trò giải trí tốt", những tuyên bố này thường được bác bỏ bởi các sử gia hiện đại vì theo họ đó chỉ là một cậu bé không muốn người khác biết về thất bại của mình,[4][69] và Catherine duy trì tuyên bố rằng bà kết hôn với Henry khi vẫn còn trinh nữ đến tận lúc qua đời.[48] Sau những nỗ lực không ngớt nhằm chứng minh rằng cuộc hôn nhân thứ nhất của Catherine là trọn vẹn, lệnh hủy hôn được ban hành ngày 23 tháng 4 năm 1533,[70] trong khi nhà vua kết hôn với Anne ngày 25 tháng 1.[71] Anne bị chặt đầu vì tội ngoại tình năm 1536, và sau đó Henry kết hôn thêm bốn lần nữa. Vào lúc băng hà năm 1547, Henry chỉ có ba người con sống sót; con trai duy nhất, Edward VI lên kế tự nhưng qua đời chỉ sáu năm sau. Tiếp theo là con gái Henry với Catherine và Anne, Mary I và Elizabeth I. Đến khi cái chết của Elizabeth năm 1603, nhánh nam của nhà Tudor đoản hậu.

Năm 2002, theo kiến nghị của giáo sĩ Ian MacKenzie, đám tang của Arthur được tái diễn với một lễ cầu siêu tại Nhà nguyện Worcester, vào dịp kỉ niệm 500 năm cái chết của ông. Dù cho vai trò của mình trong lịch sử Anh quốc, Arthur vẫn bị quên lãng từ sau cái chết của mình.[72]